Khi cuộc sống vui vẻ, không đau ốm bệnh tật, được làm điều mình thích liệu mấy ai chú ý đến những điều tưởng vô cùng hiển nhiên như hơi thở hay sự tự do? Ta thường cho mình quyền được mặc định thừa hưởng. Chỉ khi có một cú "chạm" mạnh, một sự cố xảy ra ta mới bắt đầu "giật mình" nhìn lại, dần hiểu được cái hạnh phúc mỗi ngày mà mình vẫn vô tư đón nhận đó lại có ý nghĩa to lớn đến thế.
Dịch bệnh bất ngờ làm một cú "đánh úp" loài người vốn đang mải rong chơi và ra sức thể hiện quyền hạn. Giãn cách xã hội buộc con người chậm lại và bắt đầu ý thức được từng giá trị nhỏ bé xung quanh mình. Tại Việt Nam, trong những tâm dịch, để đảm bảo an toàn quả là một hành trình mà không phải ai cũng dễ dàng vượt qua.
Bên cạnh nỗi lo nhiễm bệnh, bạn còn dễ mắc thêm một vấn đề về tinh thần, đó là cảm giác dường như mình đang đánh mất đi sự tự do. Một hai ngày đầu, có thể không sao, bạn chịu được. Nhưng cứ mỗi ngày trôi qua cảm giác bức bối, khó chịu, túng quẫn lại dâng trào. Chỉ có thể quanh quẩn nơi góc nhà, thậm chí còn không dám bước sang nhà hàng xóm.
Từng ngày trôi qua thêm mà không làm được gì, trong người bắt đầu cáu bẳn, khó chịu một cách kỳ lạ dù vẫn được ăn no ngủ kỹ, thức ăn được tiếp tế mỗi ngày. Khi quá rảnh rỗi, quá thừa thời gian bạn rất dễ có xu hướng ăn nhiều hơn. Ngủ mặc sức, bạn cứ "nướng" đến khi nào hết muốn nằm nữa thì thôi. Lúc này, người rất dễ trở nên ù lì, chậm chạp. Với một vài người, cuộc sống giống như bị cùm chân, một chuỗi ngày dài chán chường nối tiếp
Chính lúc này đây bạn mới thấy sự tự do ý nghĩa như thế nào. Bạn sẽ không còn cần bận tâm đến những vấn đề vặt vãnh thường ngày như mặc gì, trang điểm ra sao, gặp ai... Điều quan trọng lúc này đây bạn sẽ mong giá như dịch bệnh "đừng ghé thăm", mong cuộc sống lại quay về thường nhật. Bạn sẽ thật sự yêu những ngày được bay nhảy tung tăng, đến những nơi mình muốn, tự do làm những việc mình thích. Dịch bệnh không chỉ khiến ta ý thức về mặt sức khỏe mà còn "đánh động" ta nhận thức được giá trị của sự tự do. Sự tự do, an toàn mà ta đang hưởng thụ quả thực là tài sản vô giá.
Tự do là nguồn sống, cũng như hơi thở. Sự tự do này, vốn là một đặc ân. Và giờ đây, khi đại dịch đang lan tràn trên khắp thế giới, ta phải học cách chấp nhận. Kêu gào hay phản kháng, chẳng ích gì. Tai họa, dịch bệnh nằm trong quy luật của vũ trụ. Đây có thể là cách mà đấng tối cao dạy cho con người rất nhiều bài học. Con người cứ tưởng mình thông tuệ nhưng thực ra lại không biết gì, vũ trụ sẽ mang đến những bài học đích đáng.
Có lẽ sau những ngày dịch bệnh nặng nề, cuộc sống sẽ sang một trang mới. Dù bản năng của con người vốn chóng quên nhưng ít nhất trong mỗi chúng ta đã có những "dấu phẩy", "dấu ba chấm" để tạm dừng và suy nghĩ. Khi lặng đi một chút ta có thể sống sâu thêm một chút. Thấu hiểu được giá trị của sự tự do để thêm yêu cuộc đời, yêu đất nước mình đang sinh sống.