Rất nhiều người cho rằng bản thân là người tài hoa, nhưng tiếc thay lại không có ai có đôi mắt tinh tường để nhận ra điều đó. Thế nên họ mới phải làm việc ở một công ty bình thường, có một công việc bình thường, nhận mức tiền lương trung bình và sống một cuộc đời tầm thường, mờ nhạt.
Họ chưa từng gặp người thật sự tài giỏi, nên luôn cho rằng mình có tài nhưng không gặp thời. Rõ ràng không phải con ngựa giỏi, nhưng lại đổ thừa vì chưa tìm được người có đôi mắt sáng. Rõ ràng là vì công việc hiện tại chưa làm tốt, nhưng lại cứ mơ tưởng đến chức vị cao hơn, rồi nghĩ bản thân bị công ty chèn ép. Nhưng khi xuất hiện cơ hội trước mắt, họ lại hoang mang, lo sợ, không dám tiếp nhận. Nếu tiếp nhận lại chỉ càng làm nổi bật nhược điểm của mình, làm hỏng việc.
Đây là tình trạng của Quang, người bạn chung lớp cấp ba của tôi. Đối với cậu ta, bản thân mình luôn là một người phi thường, thông minh hơn người thường, chỉ cần vừa học vừa chơi đã có thể đạt điểm tuyệt đối các môn, còn nếu nghiêm túc học, nói không chừng tất cả các giải thưởng lớn nhỏ đều không thoát khỏi tay cậu ta.
Thế nhưng sự thực thì sao? Cậu ta phải thi 3 lần mới đủ điểm lấy bằng TOEIC ra trường. Thời đại học chưa từng tham gia bất cứ cuộc thi nào, lấy đâu ra giải thưởng. Lại chưa kể đến sau khi tốt nghiệp, cậu ta còn lâm vào cảnh thất nghiệp, không xin được việc làm.
Ngày họp lớp, bởi vì đã học chung tận 4 năm, Quang là người thế nào bọn tôi đều ngầm hiểu, nhưng cậu ta ngại mặt mũi, cứ cố gắng giải thích với chúng tôi: "Bởi vì lúc đó tôi không có động lực học nên mới thi không qua, tôi cũng không dự định phát triển sự nghiệp bằng Tiếng Anh." "Tôi không tham gia các cuộc thi là bởi vì tôi không thích nó, chứ nếu tôi nghiêm túc thi rồi thì chắc chắn kết quả không hề kém." "Không phải tôi không tìm được việc, chỉ là do tôi cảm thấy mấy việc kia không phù hợp với tôi..."
Sau này, cậu ta vội vã tìm việc và cũng xin được vào làm trợ lý ở một công ty nhỏ. Ở đó đãi ngộ thấp mà dự án lại nhiều, vừa khổ vừa mệt, cậu ta chưa làm đến 2 tháng đã xin nghỉ. Khi được hỏi về dự định tương lai, cậu cười bảo: "Không sợ, đâu phải tôi không có năng lực, là do công ty kia không biết trọng dụng tôi! Rồi tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm được công việc phù hợp với bản thân thôi!"
Sau vài tháng, mỗi ngày cậu ấy đều nộp CV vào rất nhiều công ty, phỏng vấn mấy chục lần nhưng đều không tìm được công việc vừa ý. Cách đây không lâu, cậu ấy đã từ bỏ và trở về quê. Đến nay cậu ta vẫn còn chưa có công việc, mỗi ngày chỉ biết than vãn.
Trước đây, tôi cũng thường than với bạn bè rằng bản thân có năng lực nhưng vẫn không gặp được cơ hội tốt. Nhưng không lâu sau đó, tôi đã bị thực tế làm cho sáng mắt.
Lúc đó, ông chủ bên công ty bạn tôi quen đang thiếu người làm một hạng mục, vì thế cậu ta đã tiến cử tôi với người nọ. Tôi rất vui vì cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội lớn để phát triển bản thân. Nhưng đến lúc tôi tiếp nhận hạng mục đó xong, dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa, kết quả nhận được cũng kém xa so với yêu cầu công ty. Tôi chỉ đành từ bỏ nó, điều này cũng khiến người bạn của tôi rất ngại.
Sau đó, tôi suy nghĩ lại mới thấy, thực ra tài năng và thực lực của tôi kém xa hơn nhiều so với tham vọng của bản thân. Tôi còn cần phải tích lũy thêm rất nhiều kinh nghiệm, trải qua nhiều lần khó khăn và nỗ lực vượt qua mới có thể thành công.
Tôi cũng nhận ra rằng, không phải bản thân có tài không gặp thời, mà bởi vì không đủ tài giỏi mà thôi. Bởi vì người thực sự tài giỏi, họ không hề oán trách ai, chỉ biết âm thầm nỗ lực hoàn thành việc mình muốn.
Hiểu rõ điều này, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn lo lắng, chán nản hay than vãn nữa. Học cách mỗi ngày luôn không ngừng cố gắng trong thầm lặng. Dù sao đi nữa, đối với người có tài không gặp thời, cách tốt nhất để giải quyết vẫn là liên tục làm cho bản thân ngày càng mạnh mẽ và cường đại hơn.
Nếu bạn thật sự cho rằng mình là một con ngựa tốt nhưng chưa gặp được người thông minh để nhận ra, như vậy bạn nên nghiêm túc xem lại bản thân mình: Tài năng của bạn có thật sự đủ để thực hiện tham vọng của bạn hay chưa? Nếu một ngày nào đó có một cơ hội lớn xuất hiện, bạn có đủ năng lực để nắm bắt nó hay không?
Trên thế giới này có rất nhiều người tài giỏi, mỗi khi tôi gặp được một người ưu tú, tôi đều sẽ im lặng lấy họ làm tấm gương, học hỏi cách họ làm việc, cách họ tư duy và cách họ nhìn nhận về cuộc sống.
Núi cao còn có núi cao hơn. Trên thế giới luôn luôn tồn tại người thông minh và ưu tú hơn bạn. Thế nên chúng ta không nên quá tự cao tự đại, cũng không nên xem thường bất cứ ai. Cái chúng ta cần làm, là không ngừng tiến lên phía trước, kiên trì nỗ lực, không ngừng cải thiện, khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn.